|
Bao giờ mùa Xuân mới đến
với dân tộc Việt Nam?
Đó không những chỉ là câu hỏi mà còn là nỗi trăn trở của mỗi một con dân Việt, bất luận còn đang ở trong nước hay đã sống nơi hải ngoại. Người trong nước thì lo âu đau đáu hằng ngày cho cuộc sống hiện tại đầy dẫy khó khăn với bao bất trắc đang rình rập, thấp thỏm lo âu cho một tương lai không biết sẽ về đâu, lo toan vất vả cho con cái được học hành dẫu chảng biết học để làm gì khi CƠ CHẾ và xã hội tràn ngập muôn điều nghịch lý. Một cuộc sống mà lúc nào người dân cũng nơm nớp sợ hãi về mọi mặt, sợ côn an, sợ cán bộ, sợ cướp bóc, sợ tai nạn giao thông và nhất là sợ những thứ kẻ thù vô hình, không bom không đạn nhưng có sức tiêu diệt rộng khắp, thứ kẻ thù đó là CHẤT ĐỘC HẠI được xâm nhập từ Trung cộng một cách có hệ thống nhằm thực hiện mưu lược giết hại dần mòn dân tộc này.
Người hải ngoại thì tuy có đời sống ổn định về vật chất và tương lai nhưng về mặt tinh thần thì vẫn luôn vấn vương, ái ngại về một Quê Hương đã bỏ lại sau lưng, nơi đó có những người thân, anh em, bè bạn đang quằn quại trong một nhà tù vĩ đại mà tròng ách nô lệ không biết sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Làm sao người dân Việt có được mùa xuân an vui khi lũ người độc tài toàn trị vẫn còn đó?. Làm sao đất nước được thanh bình và phát triển khi tham vọng Tàu cộng vẫn luôn chực chờ cướp bóc và thôn tính?. Biển đảo đã mất dần, đất đai ngày càng bị teo lại dưới sự chiếm đoạt gian manh và hung hãn, dân oan mất đất mất nhà ngày càng đông lên, cuộc sống ngày càng khó khăn hơn với bao nợ nần vay mượn nước ngoài để hầu hết lọt vào túi quan mà người dân phải gánh trả.
Dưới một thể chế đầy mụ mị và hoang tưởng, đảng đã lì lợm nhét cho dân những chiếc bánh vẽ ăn hoài không hết và nếu nói theo ông Nguyễn Bá Thanh ở Quảng Nam - Đà Nẵng thì sợi dây kinh nghiệm nó quá dài mà rút hoài không hết. Hơn 80 năm cho miền Bắc thử nghiệm XHCN, 40 năm cho cả nước thi đua Xuống Hố Cả Nút, một thứ thiên đường không bao giờ đến như lời khẳng định của ông đảng trưởng ĐCSVN, thế nhưng ông ta vẫn luôn khẳng định lập trường là Việt Nam phải kiên định tiến vào con đường đầy hố thẳm ấy!. Đó là những chủ trương vô cùng tối tăm sai lệch mà bất cứ một người bình thường nào cũng có thể nhìn thấy nhưng đảng CSVN cố tình không quan tâm cho đất nước, cho dân tộc và cho tương lai thế hệ. Cái mà họ quan tâm chỉ là sự tồn tại của đảng để được quyền tiền và được CAI TRỊ.
Có một điều rất đơn giản mà dân ta chưa làm được là nhân ngày lễ, ngày Tết, nhân dịp đám đông xuống đường rồi đồng lòng cùng nhau hô to khẩu hiệu: "Đả đảo đảng cộng sản làm trì trệ đất nước", toàn dân khắp nơi nêu ý chí: "Đảng cộng sản phải rút lui" cho VN được Độc lập, Tự do và Dân chủ. Để giải quyết vấn nạn của đất nước hôm nay, người dân Việt chỉ cần hành động như vậy là cần thiết, mọi việc sẽ được chấn chỉnh sau đó bởi VN không hề thiếu nhân tài cùng những hệ thống tổ chức chính quyền hợp lý và khả thi.
Mùa xuân ơi, đất nước ơi, đã bao năm trong lầm than khốn khó, tủi buồn cho một quốc gia thụt lùi tụt hậu, đạo lý tan vỡ gần như toàn diện trước sự độc đoán của độc đảng gian tham cùng mụ mị...cố tình phá nát hủy hoại. Nàng Xuân đã không còn sức sống, rảo bước liêu xiêu trong ánh chiều vàng võ thê lương cùng bóng đêm dầy đặc. Những vần thơ sau đây đã nói lên điều ấy:
Courtesy ledinh.ca images
Bao giờ xuân mới đậm đà?
Tôi thấy nàng xuân bước ngại ngần
Vườn xuân cờ đảng chấn ngay sân
Hung tàn u uẩn đầy sắc máu
Nàng không tống cựu, chẳng nghinh tân.
Hơn bảy mươi năm, xuân vắng xa
Bảy mươi năm đảng ngự quê nhà
Đất nước ngập chìm trong hoang phế
Bảy mươi năm đảng dập đời ta.
Lũ vô liêm sỉ… lũ vô duyên
Dối gian trơ trẻn khối muộn phiền
Ép dân mỗi Tết câu mừng đảng
Không như thuở xưa… xuân bình yên.
Quay gót, nàng xuân nét u sầu
Tự do Độc lập, Hạnh phúc đâu?
Bảy mươi năm hóa đời gỗ đá
Xuân trong tâm tưởng xám một mầu.
Đất nước bao mùa chẳng thăng hoa!
Còn bao lâu nữa, xuân chan hòa?
Còn bao lâu nữa dân tôi được
Êm ấm hương xuân tỏa đậm đà
Dáng ai trong chiều xuân
Tôi có người quen ở phương xa
Thường ra biển Thái ngóng quê nhà
Có khi u uẩn dòng ngấn lệ
Dáng anh buồn lắm, lúc chiều tà.
Mấy mùa xuân nhớ, xuân viễn xứ
Thầm đếm cô đơn nhuốm muộn phiền
Đêm ba mươi Tết, trà độc ẩm
Mơ về xuân cũ, xuân đoàn viên.
Xuân chốn tha phương không mai nở
Đầu năm nhạt nhẽo những gói quà
Trầm ngâm lạc giữa xuân tiết lạnh
Lòng anh cô đọng bao xuân qua.
Ngày rời đất mẹ, anh trẻ lắm
Vóc dáng thư sinh, nhựa sống đầy
Cuộc sống xứ người danh thành đạt
Đau đáu quê xưa, đời lất lây…
Xuân nay, lại cũng nhớ xuân xa
Tâm tư gởi trọn đến quê nhà
Dáng ai thểu não chiều xuân vắng
Người trai trẻ ấy, giờ đã già!
Courtesy ledinh.ca images
Xuân ơi đừng đến nữa
Gởi ai
Tà áo Tết nhạt màu
Nhắn người phương ấy chuỗi niềm đau...
Xuân nơi cố quận
Xuân buồn lắm!
Trĩu nặng gánh đời... nét hư hao.
Gởi người khách lạ chốn tha phương
Trông về đất mẹ xuân cố hương
Vẫn biết là đau xuân viễn xứ
Cứ vui hương cũ xuân tình thương.
Khách hỡi cứ mơ
Xuân đường tơ
Để khỏi nhìn xuân dáng vật vờ
Để không trông cảnh đời ngang trái
Tưởng như đất mẹ
Xuân còn thơ.
Phố dẫu hoa đăng, điện sáng chưng
Nhưng nàng xuân rảo bước ngập ngừng
Nẻo xuân đâu hỡi?
Đường mờ lối!
Đau những mảnh đời mắt lệ rưng.
Xuân ở nơi đây vẫn có mai
Hòa trong xuân nặng tiếng thở dài
Mùa xuân đất nước xa vời lắm
Đường xuân mờ bóng dấu tương lai.
Hối hã chiều về đêm ba mươi
Tất tã mắt ai vắng nụ cười
Sài Gòn hụt hẫng buồn vô vọng
Xin đừng đến nữa mùa xuân ơi.
Courtesy ledinh.ca images
Cho dẫu là tình thế có như thế nào, xuân vẫn không quên chúc bạn đọc, quí còm sĩ, các tác giả bài viết được Vạn Sự Như Ý. Chúc trang nhà Ledinh.ca thêm nhiều sức khỏe, nhiều cố gắng để góp phần cho những mùa xuân tương lai trở lại trên đất mẹ thân yêu.
|
|